Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

ÂM MƯU SANG ĐOẠT CHỦ QUYỀN SUPER HAIR’S BEAUTY ACADEMY INC. - Kim Âu (www.chinhnghia.com)



 NGUYỄN ĐÌNH THẮNG  VỚI VỤ SANG ĐOẠT KHÔNG THÀNH
 
 
1-BẢN CHẤT MA ĐẦU CỦA NGUYỄN ĐÌNH THẮNG
 
Dẫn nhập: BPSOS là chữ viết tắt của Uỷ Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (Boat People S.O.S. Committee) do Giáo Sư Nguyễn Hữn Xương, nhà văn Nhật Tiến, nhà văn Phan Lạc Tiếp thành lập vào đầu năm 1980. Văn Phòng Uỷ Ban đặt tại 6970 Linda Vista Road, San Diego, CA 92111. và chấm dứt hoạt động vào cuối năm 1990. Hoạt động của Uỷ Ban được chia ra làm 2 giai đoạn vừa báo nguy vừa trực tiếp vớt thuyền nhân vượt biển hoàn toàn không dính dấp gì tới tổ chức đạo danh  BPSOS của Nguyễn đình Thắng thành lập ngay sau khi BPSOS của ông Nguyễn Hữu Xương chấm dứt hoạt động gầm một năm. Vì có bài viết của bà Ngô Thị Bạch Huệ tức Holly Ngô ca tụng công đức cứu người vượt biển của ông Nguyễn Đình Thắng – BPSOS nên chúng tôi phải viết phần dẫn nhập này để làm sáng tỏ bản chất ma đầu của Nguyễn Đình Thắng khi hắn ta thành lập một tổ chức thiện nguyện để “ăn mày chính phủ” lại lấy luôn cái tên của một tổ chức có uy tín đã ngưng hoạt động do Cao Uỷ Liên Hiệp Quốc (UNHCR) đã đóng cửa các trại tỵ nạn và giòng người muốn ra đi khỏi nước đã có những chương trình khác quan tâm sắp xếp cho họ.
 
Hành động của Nguyễn Đình Thắng là một thủ thuật ranh ma, “lập lờ đánh lận con đen” (ăn cắp bản quyền) khi chọn cái tên gần như trùng lặp để ôm hết di sản hoạt động của “BPSOS cũ” về làm thành tích của “BPSOS mới” trong khi mục đích hoạt động của hai tổ chức BPSOS-Nguyễn Hữu Xương và BPSOS-Nguyễn Đình Thắng HOÀN TOÀN KHÁC NHAU.

Trong một tài liệu của BPSOS-Nguyễn Đình Thắng viết một cách khiên cưỡng nhưng rất quỷ quyệt như sau: ”Trên pháp lý, đây là 2 tổ chức hoàn toàn khác nhau, nhưng trên tinh thần, Uỷ Ban mới có tên là Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển (Boat People S.O.S.), rất gần với tên Uỷ Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (Boat People S.O.S. Committee), vì Uỷ Ban sau sẽ tiếp nhận mọi sự hỗ trợ tinh thần cũng như vật chất từ Uỷ Ban trước. Cụ thể là 2 nhân vật nòng cốt của Uy Ban cũ là Giáo Sư Nguyễn hữu Xương và nhà văn Phan lạc Tiếp đã nhận lời làm cố vấn cho Uỷ Ban sau.”

Do các trại tỵ nạn đóng cửa, người vượt biển tỵ nạn đã không còn nên tổ chức Uỷ Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (Boat People S.O.S. Committee) tức BPSOS Nguyễn Hữu Xương phải tự  giải tán.
Sau gần một năm, BPSOS của Nguyễn Đình Thắng ra đời chôm cái danh xưng, tự nhận là "Uỷ Ban cứu người vượt biển" nhưng chẳng có người nào vượt biển cho  Nguyễn Đình Thắng cứu mà hắn chỉ lợi dụng những thành tích của tổ chức BPSOS Nguyễn Hữu Xương để nhằm mục đích kiếm “funding” từ dịch vụ liên quan đến việc tái định cư và hội nhập của di dân Việt Nam ở Hoa Kỳ. Bằng kiến thức giới hạn của một nữ sinh Gia Long như nặc nô Hoàng Lan Chi giới thiệu, bà Holly Ngô (1) đã vẽ một con chuột thành một con voi bằng cách tặng cho Nguyễn Đình Thắng những thành tích hoang tưởng không hề có.
 
Hy vọng rằng phần dẫn nhập này có thể giúp mọi người nhận định rõ thủ đoạn đánh tráo danh phận, hành vi bất chính và bản lai diện mục của Nguyễn Đình Thắng:
 
-Uỷ Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (Boat People S.O.S. Committee) tức BPSOS-Nguyễn Hữu Xương là tổ chức từng cứu người vượt biển thực sự đã ngưng hoạt động từ năm 1990.
-Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển (Boat People S.O.S.) tức  BPSOS-Nguyễn Đình Thắng hoạt động kể từ 1 tháng 10 năm 1990 là tổ chức chỉ sống nhờ vào việc làm dịch vụ tái định cư cho di dân Việt Nam vào Mỹ bằng tiền “funding” bòn rút của chính phủ hơn hai mươi năm nay KHÔNG HỀ CỨU ĐƯỢC MỘT THUYỀN NHÂN NÀO.

BPSOS là một tổ chức “bòn rút tiền thuế của taxpayers” sống chết phụ thuộc vào tiền “funding” nên Nguyễn Đình Thắng phải chạy đôn chạy đáo để xem nơi nào và bằng cách nào có thể moi được tiền chính phủ từ đó xảy ra nhiều điều tai tiếng và những chuyện trái khoáy. Nguyễn Đình Thắng thính hơn ruồi trong việc kiếm “fund” nên vụ SANG ĐOẠT KHÔNG THÀNH là một SCANDALE có thật vì Nguyễn Đình Thắng ỷ thề hiếp cô, đã quá xem thường, lấn át bà Phạm Thu Hạnh đến độ nạn nhân buộc phải có phản ứng.

Việc mâu thuẫn với nhau trong hợp tác hay bất hợp tác của những người làm kinh doanh không phải là vấn đề đáng quan tâm vì ảnh hưởng của chúng chỉ gói gọn trong một phạm vi nhỏ rất dễ giải quyết sòng phẳng. Nhưng việc Nguyễn Đình Thắng là người đứng đầu một tổ chức thiện nguyện sống nhờ “funding” của chính phủ mà dùng phương tiện và nhân sự của tổ chức BPSOS vào mưu toan sang đoạt một công ty cá nhân lại còn lớn lối nên chúng tôi buộc phải lên tiếng.
 
2-CHỤP GIỰT, HỚT TAY TRÊN, SANG ĐOẠT LÀ NGHỀ NGHIỆP CỦA CHÀNG
 
Năm 2012 khi trò hề thỉnh nguyện thư được thổi tung trời qua đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam của Trúc Hồ và toàn hệ thống BPSOS của Nguyễn Đình Thắng, chúng tôi đã nhận thấy những lừa bịp dối trá, bất cập trong cái trò lòe bịp kích thích đám háo danh ngu xuẩn, ngốc nghếch bằng miếng mồi Vào Tòa Bạch Ốc hết sức bá láp đó từ sớm. Thời điểm đó mấy anh thợ bịp Trúc Hồ, Nam Lộc, Việt Dzũng, Đỗ Phủ bị một cú tẽn tò, mất mặt  khi biến cả một cuộc vận động lấy chữ ký rầm rộ  đòi trả tự do cho Việt Khang trở thành trò cười lố bịch. Và cho đến nay con bài thí Việt Khang ra sao không ai hay biết nhưng người qua mặt tất cả hớt tay trên, thủ lợi sau cùng khi  biến cuộc “Vào Tòa Bạch Ốc” vì nhân quyền và giải cứu Việt Khang trở thành buổi giới thiệu những nhà lãnh đạo trẻ tại Old Executive Building chính là Nguyễn Đình Thắng. Trong bài viết đó tôi có nhắc Nguyễn Đình Thắng nên nhân cơ hội bà Christine có khuyên bảo những kẻ tham dự buổi "briefing" một cách chí tình là nên về lo lắng cho những người làm nails, bảo nhau học thêm Anh ngữ cho khá, và đoàn kết giúp nhau thăng tiến để thành lập “Uỷ Ban Cứu Người Làm Nails” chắc chắn có cái “fund” khá lớn, lại dễ gây quỹ, quyên góp. Câu chuyện đùa đấy nay lại suýt nữa thành thật khi BPSOS của Nguyễn Đình Thắng định ”over run” trường dạy làm tóc của cô Phạm Thu Hạnh để tạo thành một trường dạy nghề nhằm mục đích đưa các con em, cháu chắt cán gộc từ Việt Nam qua Mỹ du học.
*
*     *
Khi bà Hoàng Hoa đưa bài đầu tiên về vụ “sang đoạt” trường dạy làm tóc có tên “Super Hair’s Beauty Academy” lên diễn đàn liên mạng, chúng tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì người chủ mưu “sang đoạt không thành” chính là Nguyễn Đình Thắng, người đứng đầu BPSOS ( được gọi bằng cái tên tiếng Việt rất kêu là Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển) một tổ chức thiện nguyện nhận tiền tài trợ của chính phủ để giúp cho thuyền nhân được vào Hoa Kỳ nhanh chóng hội nhập xã hội bản xứ chứ thực tế tổ chức BPSOS chưa bao giờ cứu vớt được thuyền nhân nào lênh đênh vượt biển bao giờ. Tự thân cái tên BPSOS đã chứa đựng một âm mưu mạo xưng chôm lại uy tín của ông Nguyễn Hữu Xương và nhà văn Phan Lạc Tiếp. Độc giả cần phân biệt BPSOS- Nguyễn Hữu Xương là tổ chức cứu người vượt biển thực sự đã ngưng hoạt động. Khác hẳn với BPSOS Nguyễn Đình Thắng đứng đầu hiện nay chỉ là một tổ chức làm dịch vụ làm giấy tờ bảo lãnh con cái cho thành phần HO giai đoạn trước đây với giá cắt cổ, làm giấy tờ xuất nhập cảnh chăm lo cho du sinh từ Việt Nam trọn gói kèm theo việc giành giật công tác của các tổ chức cộng đồng để chạy chọt xin “fund” của chính phủ (đó chính là nguyên cớ tạo thành những vấn đề rắc rối, tai tiếng của đương sự).

Đọc lá thư với giọng điệu đạo đức giả của Thắng, những bậc thức giả ắt thở dài trước sự lưu manh của một tên trí thức lỏi tỳ. Bà Holy Ngô nhắc tới vụ LAVAS, ROVR, CAMSA khiến chúng tôi thật sự tội nghiệp cho những kẻ tối dạ cứ tưởng rằng BPSOS của Nguyễn Đình Thắng cứu người. Trong khi thực ra Thắng chỉ bám vào những chuyện đó để kiếm “fund”. Trong vụ các em con lai tổ chức dạ tiệc ở Atlanta để tập hợp nhân sự, Nguyễn Đình Thắng đã trây trúa đến nỗi chúng tôi là một nhà báo ngoại cuộc cũng phải phát ngượng lây.
Trở lại vấn đề vụ SANG ĐOẠT KHÔNG THÀNH trường dạy làm tóc có tên “Super Hair’s Beauty Academy Inc,” của cô Phạm Thu Hạnh, ái nữ hay dưỡng nữ của nhà đấu tranh lão thành Phan Vỹ, chúng tôi hơi ngạc nhiên vì Nguyễn Đình Thắng hiện nay đâu phải là một tên khố rách áo ôm dù công việc chính của Nguyễn Đình Thắng vẫn là “ăn mày chính phủ” và “ăn mày” những kẻ chuyên đóng tiền NGU trong những cuộc lạc quyên, gây quỹ nhảm nhí nên Thắng vừa giàu (vừa cưới được vợ giàu), lẽ nào Nguyễn Đình Thắng lại bán rẻ danh phận bằng một scandale sang đoạt trắng trợn và tán tận lương tâm như vụ này.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Nguyễn Đình Thắng đã giàu và có thể khá giàu rồi nhưng con người Nguyễn Đình Thắng sinh ra vốn thuộc loại “Nhân chi sơ tính bản ác” không có thiên năng, thiên lương để hành thiện. Hễ có cơ hội là Thắng sẵn sàng giở mọi thủ đoạn lưu manh, lì lợm, trây trúa, tráo trở hạ tiện nhất để đoạt lợi, tranh “fund”.

Sau khi đọc xong bài viết của bà Hoàng Hoa và những e mails qua lại trên diễn đàn, chúng tôi gọi điện thoại trực tiếp tới cô Thu Hạnh để tìm hiểu cặn kẽ mọi việc. Sau đó chúng tôi có nói chuyện với một vài nhân vật làm “truyền thông đà điểu” ở cộng đồng địa phương Virginia nơi vốn có truyền thống đoàn kết bao che lẫn nhau và dối trá đến cái tên tổ chức cộng đồng cũng cố vơ vào mấy chữ Hoa Thịnh Đốn để nhuộm màu chiêu tập.

Chuyện sang đoạt, lừa đảo lẫn nhau do thua lỗ trong lĩnh vực kinh doanh của cộng đồng Việt Nam tỵ nạn ở Hoa Kỳ không phải là chuyện hiếm hoi. Thành bại trong hoạt động kinh doanh đầy con người ta vào đường phá sản, khánh tận là chuyện rất bình thường. Nhưng câu chuyện sang đoạt (vốn rất bình thường) trong trường hợp này đã thực sự trở nên bất thường vì Nguyễn Đình Thắng đã sử dụng cơ sở và nhân sự của tổ chức “non profit organization” có tên là BPSOS do đương sự đứng đầu (tiền thuê cơ sở và nhân viên BPSOS đều là tiền thuế của người dân) để thi thố dự mưu sang đoạt một cơ sở huấn nghiệp (doanh nghiệp vụ lợi) do cô Phạm Thu Hạnh làm chủ. Điều này dẫn tới một loạt hệ lụy rằng liệu BPSOS có còn xứng đáng tiếp tục nhận “funding” của các cơ quan tài trợ  nữa hay không? Hay đã đến lúc cộng đồng Việt Nam phải giúp chính phủ loại bỏ một cục bướu ung thư ăn hại tiền thuế của người dân, làm lợi cho đám con cái VC và tạo ra những tranh chấp giữa những tổ chức cộng đồng. 
 
3-VỤ SANG ĐOẠT KHÔNG THÀNH
 
Theo tất cả những tài liệu chúng tôi có trong tay. Phối hợp những văn bản này với  những ý kiến, bài viết trên diễn đàn và hai lá thư của Nguyễn Đình Thắng, lời kể lại của cô Thu Hạnh. Câu chuyện diễn biến theo trình tự như sau:
-Năm 2005, sau một quá trình học tập và làm việc lâu dài hàng chục năm cô Phạm Thu Hạnh chính thức mở trường dạy làm tóc do cô làm chủ nhân kiêm giảng viên có tên là Skyline Beauty Academy Inc. giấy phép có hiệu lực từ ngày April 6 - 2005, cơ sở đặt tại 5513 Leeburg Pike. Fall Church, VA 22041.
Nhưng sau đó cô Phạm Thu Hạnh chuyển cơ sở về 3251 Old Lee Hwy, Fairfax, VA 22030 và đổi thành Super Hair’s Beauty Academy Inc. giấy xác nhận tên mới đề ngày September 14/2005 và hoạt động huấn nghiệp cho nhiều học viên đến đầu năm 2012 nhận được giấy chứng nhận accredited của  “The National Accrediting Commision Career Arts and Sciences” Hereby award this CERTIFICATE OF ACCREDITATION to Reference#056063-00 Accredited Since January 2012”.
Đáng tiếc khu shopping nơi Super Hair’s Beauty Academy Inc, tọa lạc bị bán lại cho chủ mới và họ không nhận ký tiếp hợp đồng thuê chỗ với các “tenants” do đã chuẩn bị kế hoạch xây dựng mới nên cô Phạm Thu Hạnh buộc phải chuyển về địa chỉ 1061 West Broad Street, Falls Church, VA 22046. West End Plaza. Nơi đây với diện tích quá nhỏ bé không có “parking” cho học viên nên Super Hair’s Beauty Academy Inc, chỉ hoạt động cầm chừng để chờ thuê một địa điểm mới ổn định, có đủ “parking” cho học viên mới khả dĩ phát triển khuyếch trương được.
Chính vì nhu cầu đó, ông Trần Tử Thanh giới thiệu bà Phạm Thu Hạnh và ông Nguyễn Đình Thắng gặp nhau. Nhưng dựa vào hai lá thư của Nguyễn Đình Thắng viết cùng một kết luận là cơ sở của bà Phạm Thu Hạnh đã đóng cửa, ngưng hoạt động mà Nguyễn Đình Thắng vẫn có “hành động chụp giựt” như tên trộm vớ được hũ vàng, bằng cách ra lệnh cho nhân viên của BPSOS đưa xe đến cơ sở của bà Phạm Thu Hạnh chở toàn bộ dụng cụ, đồ đoàn của Super Hair’s Beauty Academy về trụ sở của BPSOS, chúng tôi và bạn đọc chắc phải tự hỏi liệu ông Nguyễn Đình Thắng có ấm đầu không?
Tất nhiên Nguyễn Đình Thắng  xếp lớn của bà Ngô Thị Bạch Huệ tức Holly Ngô không ngu dại gì mà không biết đặt ra những câu hỏi cho chính mình giải đáp trước khi rước bà Phạm Thu Hạnh đến trụ sở của BPSOS. Sự thật với bộ óc xảo quyệt của một kẻ chuyên nghề “ăn mày chính phủ”, Nguyễn Đình Thắng nhìn ra ngay lợi ích to lớn của tờ giấy “certificate accreditation” nên chụp ngay lấy cơ hội bằng vàng. Chính Nguyễn Đình Thắng tự bộc lộ như sau:
 
TRÍCH THƯ SỐ MỘT CỦA NĐT:

Việc huấn nghệ và tạo công ăn việc làm cho đồng hương là việc mà BPSOS đã thực hiện nhiều năm nay, đặc biệt là đối với các phụ nữ nạn nhân bạo hành gia đình. Tôi cho biết là sẵn sàng giúp. Tuy nhiên, trường của Bà Hạnh đăng ký với Tiểu Bang Virginia là một công ty doanh nghiệp vụ lợi cho nên BPSOS, một tổ chức bất vụ lợi, không thể đứng tên chung mà cần có một ban quản trị riêng cho đúng với luật pháp. Cho đến lúc ấy Bà Hạnh là người độc nhất trong ban quản trị. Điều này không đáp ứng đòi hỏi của luật pháp đối với một công ty vì phải có sự cân bằng và kiểm soát để bảo đảm minh bạch về quản trị; đó là ý nghĩa của chữ “công” trong “công ty”, tôi giải thích. Bà Hạnh đồng ý. Tôi đi mời một số người có kinh nghiệm về ngành làm tóc hoặc về kinh doanh để tham gia ban quản trị. Bà Hạnh cũng ở trong ban quản trị. Ngoài ra Bà Hạnh còn muốn tiếp tục đứng lớp và lãnh lương như là nhân viên của công ty. Ban quản trị đồng ý.   
Vì công ty này đã ngưng hoạt động và hoàn toàn không có tài sản hay thu nhập để có thể tự thuê cơ sở, ban quản trị đề nghị BPSOS đứng ra thuê cơ sở và cho công ty thuê lại. Tôi đồng ý. Các buổi họp của ban quản trị đều có biên bản và biên bản đều được gửi đến mọi thành viên của hội đồng quản trị. Sau đó, tôi bổ túc hồ sơ của công ty ở Tiểu Bang Virginia để phản ảnh thành phần ban quản trị này và yêu cầu Bà Hạnh cung cấp hồ sơ thuế vụ của công ty để xem có đúng luật hay không.
Vài hôm sau Bà Hạnh gặp riêng tôi và đề nghị bãi bỏ hội đồng quản trị để Bà Hạnh và tôi chia nhau nắm công ty. Tôi nói rằng tôi không chủ trương làm kinh doanh, không có kinh nghiệm làm kinh doanh và không thể nào thất tín với những người đã mời vào hội đồng quản trị. Bà Hạnh ra về và hẹn sẽ trở lại vào một hôm khác để nói chuyện thêm.   
Qua hôm sau tôi gọi cho người làm thuế để kiểm tra hồ sơ khai thuế cho những năm trước của công ty thì biết ra là các giấy tờ khai thuế không có cơ sở, và các con số không thể chứng minh được.”   

HẾT TRÍCH
 
Nguyễn Đình Thắng nổ vô tội vạ, thiết tưởng BPSOS nên làm một bản liệt kê công tác huấn nghệ của tổ chức cho mọi người cùng biết để ngưỡng mộ. BPSOS là tổ chức làm nhiệm vụ gì, mọi người cũng đã biết tỏng tòng tong từ lâu rồi. Những trò hoạt đầu, chụp giựt, quơ quào kiếm “fund” của Nguyễn Đình Thắng đã gây ra bao tiếng xấu trong cộng đồng Việt Nam nếu liệt kê ra thì cũng hơi nhiều. Nhưng thói đời khi Thắng còn kiếm được ít “fund” thì thiên hạ còn khối kẻ muốn “nâng bi Thắng” để hưởng chút mưa móc như Hoàng Lan Chi và Holly Ngô (hai nữ sinh trường Gia Long) chẳng hạn.



Đọc qua đoạn trích văn thượng dẫn hẳn độc giả thấy rõ Nguyễn Đình Thắng đã tự cho mình quyền hành sử như một ông vua con, một chủ nhân ông của bà Phạm Thu Hạnh. Nguyễn Đình Thắng tự ý quyết định chuyển công ty tư nhân do bà Phạm Thu Hạnh làm chủ thành một công ty “sở hữu tập thể”, biến bà Phạm Thu Hạnh từ một chủ nhân trở thành người làm công. Ban quản trị mà Nguyễn Đình Thắng chọn lựa tất cả đều là nhân viên của BPSOS; trong đó có cả vợ của Nguyễn Đình Thắng chứ chẳng phải là “một số người có kinh nghiệm làm tóc hay về kinh doanh”. Nguyễn Đình Thắng viết một đoạn văn tự miêu tả việc làm của một bọn ăn cướp mà cứ cho là mình có ý cứu giúp bà Phạm Thu Hạnh qua cơn bĩ cực chỉ vì tình trạng quá tệ nên phải cắt đứt. Nguyễn Đình Thắng lộng hành như vậy vì toàn bộ những người trong ban quản trị ngụy tạo do Thắng tự dàn dựng đều ăn lương của BPSOS chẳng ai bỏ ra đồng xu cắc bạc nào để đầu tư vào công ty nhưng nghiễm nhiên được có phần tư lợi nếu cuộc sang đoạt trôi chảy. Vì thế Nguyễn Đình Thắng rất sốt sắng đi với bà Phạm Thu Hạnh lên tận nơi cấp chứng nhận “accredit” để triển hạn kiểm định cho Super Hair’s Beauty Academy Inc, để Thắng trong vai trò Principal toàn quyền lợi dụng, lạm dụng tờ “Certificate of Accreditation”.

Nguyễn Đình Thắng tác oai, tác quái như vậy vì thấy bà Phạm Thu Hạnh quá thuần phác nhưng Thắng không ngờ bị phản ứng ngược vì chẳng ai tự biến mình từ người xuống vượn, từ chủ nhân thành kẻ làm công, mất luôn cả công lao hàng chục năm học hỏi và làm việc. Và người chẳng biết gì về nghề nghiệp như Nguyễn Đình Thắng mà đòi làm Principal một trường dạy làm tóc thử hỏi có vị độc giả nào thấy Nguyễn Đình Thắng là người có lý hay không? Nguyễn Đình Thắng đã hí hửng với thắng lợi “tay không bắt giặc” vì đã dồn Bà Phạm Thu Hạnh vào đường cùng “tiến thoái lưỡng nan”, Thắng chủ quan tưởng bà Phạm Thu Hạnh phải chấp nhận theo ý Thắng nhưng không ngờ bà Phạm Thu Hạnh đã bác bỏ những trò dàn dựng, dối trá của Nguyễn Đình Thắng để biến công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc của bà thành công ty “I Bella Academy Inc,” của Nguyễn Đình Thắng.

Khi bà Phạm Thu Hạnh có phản ứng, Nguyễn Đình Thắng đành phải bỏ cuộc vì Thắng biết bản thân đã làm sai. Nguyễn Đình Thắng không có một bằng chứng nào hợp pháp, hợp lý để duy trì cái Ban Quản Trị do Thắng dựng lên vì thế hành động tùy tiện thay đổi tên công ty của bà Hạnh không có sự đồng ý bằng văn bản với chữ ký của bà ta vô hình chung đã trở thành “hành động phạm pháp”, là một hình tội. ”It is a Class 1 misdemeanor for any person to sign a document he or she knows is false in any material respect with intent that the document be delivered to the Commission for filing. See § 13.1-1006 of the Code of Virginia.”

Nguyễn Đình Thắng thật là điên rồ khi viết những lời lẽ tự khoe mình là người chân chính khi không cho bà Phạm Thu Hạnh thuê lại cơ sở để lừa dối nhân viên kiểm soát của NACCAS. Thật ra nếu Thắng cho bà Phạm Thu Hạnh mướn chỗ tạm thời để các học viên của bà Hạnh tụ về thực hành tác nghiệp trong thời gian kiểm tra của NACCAS không thể gọi là lừa dối vì đó là công việc chính của bà Phạm Thu Hạnh đã làm không may gặp trục trặc về việc thuê mướn nơi đặt cơ sở nên vẫn đang tìm thuê chỗ mới để tiếp tục hành nghề. Chưa thuê được chỗ lâu dài thuận tiện thì thuê tạm vài tháng sao gọi là lừa dối, bà Phạm Thu Hạnh không hề sang đoạt tay nghề và cơ sở của ai. Đọan văn trên đã bộc lộ tâm địa của Nguyễn Đình Thắng, giả thử bà Phạm Thu Hạnh chấp nhận làm tôi mọi cho Thắng, để cho Thắng toàn quyền khai thác tờ giấy Certificate Accreditation thì chẳng có chuyện trục trặc về thuế nên phải chấm dứt hợp tác hay chuyện vay mượn riêng tư của bà Phạm Thu Hạnh bị đưa lên công khai trên diễn đàn. Nguyễn Đình Thắng đừng lòe thiên hạ, xem thường độc giả bằng lối viết như vậy.

Vấn đề về thuế vụ đối với các doanh nghiệp ở Hoa Kỳ đã có “auditor” của chính phủ chăm sóc tận thu. Doanh nghiệp sai phạm về thuế vụ sẽ phải chịu phạt chứ không có gì nghiêm trọng. Chỉ những tổ chức ăn “fund” của chính phủ như BPSOS mà gian dối mới là vấn đề lớn vì một khi nguồn tài trợ bị cắt đương nhiên loại tổ chức như BPSOS Nguyễn Đình Thắng sẽ xuống lỗ. Độc giả hãy thử so sánh việc đi tìm một cơ sở tạm thời để hoàn thành việc tái kiểm định “accredit” của bà Phạm Thu Hạnh với hành động của Nguyễn Đình Thắng đưa toàn bộ người của BPSOS ngụy tạo ra cả một hội đồng quản trị, tự ý tống chủ nhân xuống thành nhân viên, đổi tên để chiếm trọn doanh nghiệp của người khác thì hành động nào nặng tội, thất đức, tư cách tồi bại hơn?
 
4- NGUYỄN ĐÌNH THẮNG CHÍNH LÀ NGƯỜI VU KHỐNG
Đọc lá thư thứ hai của Nguyễn Đình Thắng viết với tựa đề: “Vu khống trong cộng đồng: Không để con sâu làm rầu nồi canh” càng thấy rõ miệng lưỡi xảo quyệt, bộ mặt trơ tráo không biết gì là liêm sỉ của Nguyễn Đình Thắng. Phải chăng đó là bản chất của loại trí thức lưu manh?
Theo như lá thư của Thắng sự việc gặp gỡ, hợp tác rồi tan vỡ diễn ra trong khoảng gần 4 tháng:
Bắt đầu từ giữa tháng 8 năm 2013 cho đến ngày 16-9-2013 trong vòng một tháng trời không lẽ chưa đủ thời gian để điều nghiên cặn kẽ về công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc  và bà Phạm Thu Hạnh hay sao mà Nguyễn Đình Thắng vẫn chuyển công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc của bà Phạm Thu Hạnh thành công ty “I Bella Academy Inc,” của Nguyễn Đình Thắng? Và ngày 29 – 10 -2013 Nguyễn Đình Thắng lại lặn lội đi với bà Phạm Thu Hạnh làm giấy xin triển hạn kiểm định. Không lẽ Nguyễn Đình Thắng ngu lâu đến như vậy?
Nhưng đọc kỹ chứng từ thì thấy Nguyễn Đình Thắng không chỉ ngu như vậy mà còn ngu tận mạng hơn nữa vì mãi cho đến ngày
16 tháng 12 năm 2013 Nguyễn Đình Thắng mới bỏ cái tên iBella Academy Inc, và trả lại cái tên công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc tức trả lại chủ quyền cho bà Phạm Thu Hạnh.
 
Thưa quý vị độc giả!
 
Không có ai vu khống chuyện SANG ĐOẠT CHỦ QUYỀN cho Nguyễn Đình Thắng cả. Thực tế chứng từ cho thấy công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc của bà Phạm Thu Hạnh đã bị SANG ĐOẠT CHỦ QUYỀN hơn ba tháng (đã biến mất hẳn từ ngày 16- 9- 2013 cho đến ngày 16-12-2013 mới tái xuất giang hồ). Bà Phạm Thu Hạnh đã thừa chứng cớ và chứng lý để đưa Nguyễn Đình Thắng ra tòa hộ (civil court) và đề nghị District Atorney tại Fairfax,VA truy tố về tội hình (criminal law).
 
Câu chuyện SANG ĐOẠT KHÔNG THÀNH này là chuyện bình thường trong môi trường kinh doanh đấy mưu mẹo, dối trá. Nhưng đưa cả một tổ chức thiện nguyện vào với dự mưu chiếm đoạt chủ quyền công ty của bà Phạm Thu Hạnh là quá sai.
 
Việc bà Phạm Thu Hạnh gặp Nguyễn Đình Thắng để tìm kiếm một sự hợp tác là chuyện có thật.
Việc Nguyễn Đình Thắng ra lệnh cho nhân viên của BPSOS dùng phương tiện của BPSOS chuyển tất cả vật dụng của Super Hair’s Beauty Academy Inc, về trụ sở BPSOS là có thật.
Việc Nguyễn Đình Thắng đã tự ý chuyển tên Super Hair’s Beauty Academy Inc, thành iBella Academy Inc,là có thật.
Việc Nguyễn Đình Thắng tự ý đưa người của BPSOS và vợ của Nguyễn Đình Thắng vào chiếm lĩnh hết Hội Đồng Quản Trị là có thật.
Việc bà Phạm Thu Hạnh đang là chủ công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc, bỗng nhiên giáng xuống làm phó chủ tịch iBella Academy Inc, là hoàn toàn có thật.
Việc Nguyễn Đình Thắng đã vội vã đi cùng bà Phạm Thu Hạnh lên tận trụ sở NACCAS vào ngày 29 – 10 -2013 để làm giấy xin triển hạn kiểm định “accredittation” là có thật.
Trong sự việc này tình hình chỉ xấu đi khi bà Phạm Thu Hạnh nhìn thấy tâm huyết một đời của bà ta thoáng chốc biến thành mây khói nên không chịu để cho Nguyễn Đình Thắng lợi dụng và lạm dụng. Đây là yếu tố Nguyễn Đình Thắng bị bất ngờ nên sự việc đổ bể, đương sự đành làm giấy tờ trả lại công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc cho chủ nhân. Điều đáng ngạc nhiên Nguyễn Đình Thắng đưa tên họ người của Thắng vào hội đồng quản trị giả nhưng lại không chịu lấy ra.
 
Trong lĩnh vực kinh doanh hai bên đã không thể hợp tác với nhau đương nhiên đường ai nấy đi, việc Nguyễn Đình Thắng không hợp tác với bà Phạm Thu Hạnh nữa vì không đoạt dược quyền làm chủ công ty của bà Phạm Thu Hạnh là chuyện rất bình thường.
Từ việc vội vã, hí hửng rước bà Phạm Thu Hạnh về trụ sở BPSOS rồi sau đó ít lâu lại đuổi bà Phạm Thu Hạnh ra không cho mướn chỗ thì quả thực Nguyễn Đình Thắng đã hành động hạ tiện như một tên Sở Khanh.

Không những thế Nguyễn Đình Thắng dù bận rất nhiều chuyện (đúng không Thắng?) nhưng vẫn chú tâm theo dõi sát sao những diễn biến của công ty Super Hair’s Beauty Academy Inc, theo dõi xem bà Phạm Thu Hạnh có được “accredited” hay chưa?

Tại sao vậy ông Thắng? Ngư ông bị xổng con cá lớn nên vừa tiếc, vừa tức phải không?

Đó là nhân cách và đạo đức của ông Nguyễn Đình Thắng mà 13 năm trước một chiến hữu thân thiết của tôi đã đề nghị Chủ Tịch “Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển” Nguyễn Đình Thắng nên đổi bảng hiệu thành “Ủy Ban Tống Người Ra Biển” trong một bài viết đăng trên tuần báo Chính Nghĩa do tôi làm Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút.

Thời kỳ đó văn phòng BPSOS tại Atlanta đăng quảng cáo trên báo Chính Nghĩa, chúng tôi đưa bài viết đăng ngay trang bên cạnh quảng cáo của BPSOS để ngạo đời chơi. Sau đó một tháng BPSOS xin rút quảng cáo, cộng đồng Việt Nam ở Atlanta được một trận cười.

Bài báo đấy chúng tôi vẫn lưu trên trang web www.chinhnghia.com quý vị nào muốn kiểm chứng xin vào link http://chinhnghia.com/suthattgiantra.htm.

Sau đó hai chị em Ngô Thị Hiền, Ngô Ngọc Hùng đồng đảng của Nguyễn Đình Thắng kiện tôi gần năm năm khiến chúng tôi tốn mất gần chục đồng tiền tem (gởi một certified mail).

Đọc lá thư thứ hai của Nguyễn Đình Thắng to mồm nói chuyện hướng thượng, chúng tôi không khỏi nhịn cười. Như quý độc giả thấy chẳng có ai vu khống bịa chuyện cho Nguyễn Đình Thắng mà bịa thế nào được khi sự thật được chính khổ chủ phát tán. Hai người Nguyễn Đình Thắng ám chỉ vu khống cho Thắng là bà Hoàng Hoa và nhà báo Nguyễn Đạt Thịnh. Sự thật họ chẳng vu khống gì cho Nguyễn Đình Thắng,  họ chỉ nói lên sự thật và suy nghĩ của họ.

Phần tôi là một cựu Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút một tuần báo 18 năm trời, chẳng lẽ chúng tôi không hiểu đạo tắc của người làm công tác truyền thông, luật pháp Hoa Kỳ. Thậm chí chúng tôi còn hiều rõ rằng ở Hoa Kỳ đồng tiền có thể bẻ cong cán cân công lý nhưng cũng chính công lý đòi hỏi chúng tôi phải lên tiếng.
Cái tiêu đề bài viết thứ hai của Nguyễn Đình Thắng, theo tôi chính Nguyễn Đình Thắng đã ôm trọn gói. Nguyễn Đình Thắng không thể “đổi đen thành trắng” được. Nguyễn Đình Thắng chính là con sâu trong nồi canh cộng đồng Việt Nam tỵ nạn. Nếu không tin cứ hỏi ngay linh mục Nguyễn Hữu Lễ ở New Zealand, hỏi các em Hội Con Lai Việt-Mỹ (Vietnamese American Society), hỏi ông Bác sĩ Mã Xái Chủ tịch Cộng Đồng Hawaii, hỏi ngay Trúc Hồ, Đỗ Phủ SBTN..v.v..
 
Bài viết đến đây cũng đã tạm đủ phân định chính tà. Trong thời gian sắp tới nếu còn diễn biến gì mới chúng tôi sẽ trở lại.
 
Kim Âu
Atlanta 11/9/2014
 
 
 
 
 
ĐÔI CHÚT LẮNG ĐỌNG:
Nếu Xin “Phân” để cứu Người Vượt Biển, thì cũng chỉ là một việc “làm kiếm cơm dựa vào những người lênh đênh” chứ cũng không được coi là “thiện”, nói chi đến “Vốn Chính Trị” gì ? Chẳng qua, anh Thắng “Tiến Sĩ Long Tong” Xin “Phân” nhiều, thì “Dạn Mặt” nhiều người biết, biết chỗ nào để luồn lạch mà thôi, chứ “Vốn Chính Trị” ở đâu mà nói là “phải chi ra khá nhiều vốn chính trị”.Khi anh Thắng (TS) và cô Hiền “Lãnh đạo Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo Việt Nam (CRFV)”, thì “tạm” cũng coi là “vốn chính trị” đi. Nhưng anh Thắng (TS) lại “kiện” Lm Lễ và Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam (ICRFV) đòi bồi thường thiệt hại từ 25,000 đến 75,000 mỹ kim. (Mời xem thư ngỏ của Lm Lễ ở dưới). Mà anh Thắng (TS) với Lm Lễ trước đó mới vừa khoác tay nhau “khắng khít” vào “Sở Di Trú” về vụ Bùi đình Thi ! Nên “vốn chính trị” ở đây là “(vốn) phân chính trị”, hay thông thường người đời gọi là “(vốn) chính trị xôi thịt”. Vậy mong anh Thắng (TS) đổi cách nói lại là “phải chi ra khá nhiều vốn chính trị “xôi thịt””. Nghe Nghịch Nhĩ và Buồn Nôn quá !Vậy, có lẽ “Vốn Chính Trị” của anh Thắng (TS) là “Thành Công”, “tống được Bùi Đình Thi ra biển và chết ở đó” vì lý do trong tù Thi đã “tiếp tay” với CS “đánh hôi” Lm Lễ, Tiếp và Thuyên (từ “đánh hôi” là lời xác định của Giáo Sư Thuyên). À, ra thế, tôi (BN 587) sửa câu văn lại đôi chút cho phù hợp:  “Trong việc mở cánh cửa TBO cho cộng đồng, (chúng) tôi, Nguyễn Đình Thắng phải dùng uy tín ấy, phải chi ra khá nhiều vốn chính trị “TỒNG NGƯỜI RA BIỂN”, chứ không phải nhờ có một trăm mấy chục ngàn chữ ký mà TBO tự động mở cửa đón chúng ta đâu”.Thật lạ đời, một người chỉ biết Xin “Phân”, nghĩa là chỉ biết theo cái “Lợi (Lộc)”, mà “lợi thì làm cho trí mờ”, người “trí mờ vì lợi”, thì đào đâu ra có “Cái” Tinh Thần “Dân Tộc” cho được ? “Cây xấu không thể sinh trái tốt”, nên Thắng (TS) có lắt léo về vụ việc Thỉnh Nguyện Thư vừa qua, thì đó là điều tất nhiên ! 
Trân trọng,
BN 587
 
THƯ NGỎ (Bản dịch)
Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ,
Giám Ðốc Ðiều Hành
Kính gửi:
Quý vị Lãnh Ðạo Tinh Thần các Tôn Giáo,
Quý vị Ðại Diện Cộng Đồng, Tổ Chức, Đoàn Thể, Truyền Thông Người Việt tại Hải Ngoại,
Quý Đại Diện của Uỷ Ban tại các Địa Phương và Thân Hữu.
Quý Ðồng Hương,
Ðề mục: Gây Quỹ Pháp Lý cho vụ kiện Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam.
Thưa toàn thể quý vị,
Trong lúc những cố gắng tranh đấu đòi tự do tôn giáo và nhân quyền cho Việt Nam đang diễn tiến tốt đẹp, một sự kiện đau lòng đã xảy ra cho Ủy Ban chúng tôi.
Ðó là việc Bà Ngô Thị Hiền và Ông Nguyễn Ðình Thắng, lãnh đạo Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo Việt Nam (CRFV) mà trước đây tôi và một số chức sắc tôn giáo từng hợp tác, đã kiện tôi và Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam (ICRFV) đòi bồi thường thiệt hại từ 25,000 đến 75,000 mỹ kim. Chúng tôi không bàn việc phải trái ở đây, việc đó sẽ do tòa án phân xử. Nhưng chúng tôi cả quyết rằng chúng không làm điều gì sai trái.
Tuy nhiên, chúng tôi cũng xin thưa rằng việc tranh tụng giữa hai tổ chức bất vụ lợi cùng chung mục đích sẽ chẳng mang lại ích lợi nào, ngược lại còn tạo khó khăn cho việc làm của chúng ta. Chúng tôi đã có nhiều cố gắng bằng mọi cách để giải quyết trong tình thân ái nhưng vô hiệu quả.
Kính thưa quý vị,
Cá nhân tôi và các thành viên khác gia nhập Ủy Ban hoàn toàn tự nguyện, với tinh thần bất vụ lợi. Là một tu sĩ, tôi hoàn toàn tay không. Ngoài ra, Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam được thành lập cuối năm 2000 cho đến nay chưa hề nhận một khoản tài trợ của tổ chức hay chính phủ nào ngoại trừ những giúp đỡ từ thành viên và thân hữu. Do đó, chúng tôi không đủ tài chánh để theo đuổi vụ kiện. Chúng tôi vừa phải đóng ký quỹ 10,000 Mỹ Kim cho luật sư biện hộ.
Bởi vậy tôi buộc lòng viết thư này mong được sự tiếp trợ của quý vị để tôi và Ủy Ban có phương tiện lo việc án phí. Tôi hy vọng rằng vụ kiện sớm kết thúc để chúng tôi cùng với quý vị dồn mọi nỗ lực cho mục tiêu tranh đấu đòi tự do tôn giáo và nhân quyền cho Việt Nam.
Mọi ủng hộ, xin gửi về văn phòng điều hợp ở địa chỉ:
ICRFV
PO BOX 530068, ORLANDO, FL 32853-0068
Memo: ICRFV’s Legal Fund
Trân trọng kính chào.
LM Nguyễn Hữu Lễ
Giám Ðốc Ðiều Hành (Ký tên)
Phụ Lục
 
Lịch Sử BPSOS
 
(1) Trích: Hoàng Lan Chi phỏng vấn ngắn ô Phan Lạc Tiếp và bà Trương Anh Thụy:
 
 
1- Phan Lạc Tiếp (San Diego)
 
Thưa chị Hoàng Lan Chi,
 
Phúc đáp những câu hỏi của chi, tôi xin vắn tắt như sau :
 
1-BPSOS/SD được chính thức thành lâp ngàỳ 27/1/1980 tại tư gia GS Nguyên hữu Xương, ở San Diego, gồm 7 người có tên sau đây :Nguyễn hữu Xương, Phạm quang Tuấn, Nguyên hữu Giá, Lê phục Thuỷ, Phan lạc Tiếp và Vũ minh Trân. Sau này vì sự bành trướng của Uỷ Ban, có thêm nhiểu người khác tham gia và một sô trong 7  người trên cũng không còn liên tục hoạt động.
 
Mục đính lúc đầu là đem thảm nạn Thuyển Nhân (qua các lá thư kêu cứu của nhà văn Nhật Tiến, Vũ thanh Thuỷ, Dương Phục ) phổ biến rộng rãi trên diễn đàn quôc tê, gửi tới nhưng cơ quan, nhân vật có uy tín thế giới để làm sao chấm dứt tê nạn hải tặc.
 
2-Việc thuê mướn, điều hành các con tàu đi vớt BP do các tổ chức nhân đạo như Medecins du monde, Cap Anamur…lo. Họ có sẵn ngân khoản, nhưng không nhiều. Những hoạt đông của họ, cộng đồng người Viêt chưa biêt, không đóng góp. Khi BPSOS?SD của chúng ta hơp tác mới có sư đóng góp của ngươi Viêt khăp nơi như ở Mỹ, Úc, Canada….
 
3- Trong 5 chiến dịch Vơt Người Biển Đông, bắt đầu vào ngày 30 tháng 4 năm 1985, có sự đóng góp tiền bạc, điều hành, săn sóc y tế… của Uỷ Ban chúng ta, có 3,103 thuyền nhân đã được vớt từ biển Đông và đưa đi định cư tại các quôc gia đê tam đã câp chiêu khán hay đoàn tụ với thân nhân tại Mỹ, Canada, Úc.Vì không đủ chiêu khán,các con tàu đi vơt thuyền nhân cũng giúp đỡ, hướng dẫn nhiều ghe tỵ nạn, có tới hàng ngàn người đến đuợc các trại tỵ nạn an toàn.Uỷ Ban cũng can thiêp để hàng ngàn đồng bào ở quá lâu trong các trại tỵ nạn đươc đi đinh cư.
 
4- Anh Nguyễn đình Thắng là môt trong rât đông sinh viên tiếp tay với Bà Trương anh Thụỵ, chủ tịch chi nhánh của Uỷ Ban tại vùng Hoa thịnh Đốn. Anh Thắng không phải là thành viên của BPSOS/San Diego. Anh Thắng sinh hoạt dưới sự đièu hành của Bà Thuỵ, nên chúng tôi không rõ nhiêm vụ của anh Thắng ra sao.
 
5-BPSOS/SD ngưng hoạt đông vào cuối năm 1990 và trao trách vụ và tiền bạc cho chi nhánh của Uỷ Ban do bà Thuỵ điều hành, đăt văn phòng tại vùng Hoa thịnh Đôn. Những sinh hoạt sau này khởi đi từ Bà Trương anh Thuỵ và những ngươi kê tục, BPSOS/SD chúng tôi không có trách nhiêm và ý kiên.
 
Như chúng tôi đã trình bày, BPSOS/SD xét thấy không nên sinh hoạt nữa, vì dư luân thế giới đã mỏi mệt, và hâu như tât cả Thuyên Nhân, ai cũng chỉ muôn đi định cư ở Mỹ mà không muốn đi định cư tại những quôc gia đã câp chiêu khán cho họ. Vì thê không quốc gia nào muôn cấp chiêu khán cho Thuyền Nhân nữa, nên việc đem tàu đi vớt Thuyền Nhân không thực hiện đươc. Đó là nguyên nhân chính khiên BPSOS/SD phải ngưng hoạt động, Trên đây chỉ là nhưng câu trả lơi vắn tắt. Chúng tôi đang hoàn tất cuôn sách mang tên Vớt Người Biên Đông.
 
Thân quý,
 
Phan Lạc Tiếp
 
7/7/15
2-Trương Anh Thụy (VA)
 
Thân gửi chị Hoàng Lan Chi,
 
Tôi sẽ cố gắng vắn tắt trả lời câu hỏi của chị. Tuy nhiên dù vắn tắt đến đâu tôi cũng thấy cần phải nhắc đến, dù chỉ sơ qua, liên hệ giữa Boat People SOS/Virginia (UB Cứu Người Vượt Biển/Virginia) với Boat People S.O.S. Committee/San Diego (UB Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển/San Diego):
 
Ủy Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển/San Diego thành lập năm 1980. Đến năm 1987, công việc vớt người trên biển không còn thực hiện được nữa, trong khi đó nhu cầu định cư đồng bào đến các đệ tam quốc gia và nhất là vào Mỹ thì vẫn còn nhiều vô kể nên Ủy Ban San Diego đã cấp thời chuyển hướng hoạt động sang tập trung vào việc vận động hành lang ở Quốc Hội Hoa Kỳ và ở Bộ Ngoại Giao. Để thực hiện được việc này, UB San Diego đã rất thực tế nghĩ đến việc thành lập một chi nhánh ở Washington, DC. Được nhà văn Nhật Tiến giới thiệu, Giáo sư Nguyễn Hữu Xương đã tìm đến gặp tôi tại tư gia để đề nghị ý nguyện này.
 
Không mấy khó cho tôi quyết định nhận lời Tiến Sĩ Xương ngay hôm đó, là vì trước đó không khí Hoa Thịnh Đốn cũng đã sôi sục biểu tình liên miên, lên tiếng phản đối những khổ nạn xẩy ra cho đồng bào thuyền nhân tại các trại tạm cư, tôi thấy nhu cầu có thêm một Ủy Ban tranh đấu cho thuyền nhân ở đây lúc này là rất cần thiết. Hai nữa hội thiện nguyện Vietnam Refugee Fund, Inc. của một số anh chị em chúng tôi ở vùng Hoa Thịnh Đốn cũng vừa mới hoàn thành công việc đi quyên góp hàng tấn đồ dùng thiết thân như quần áo, nồi niêu, bàn ghế cũ… phân phát cho gần 5600 đồng bào thuyền nhân mới đến định cư ở trong vùng, cho nên cũng đang rảnh tay. Thứ ba, quan trọng không kém là tôi đã từng biết tiếng UB Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển ở San Diego và rất cảm kích trước việc làm của hai người đứng đầu UB này: Tiến sĩ Nguyễn Hữu Xương, người du học Pháp từ thuở nhỏ, rồi sang Mỹ ông vừa dạy tại đại học Caltech rồi UCSD (University of California at San Diego) vừa làm việc nghiên cứu. Công trình nghiên cứu của ông đã cống hiến cho khoa học một công trình được đặt tên là “Xương Machine” để phân tích máu nhanh gấp bội những máy móc có trước đó. Người thứ hai là nhà văn Phan Lạc Tiếp, một cựu sĩ quan Hải quân VNCH là thuyền nhân vừa chân ướt chân ráo đến định cư tại San Diego nhưng không thể ngồi yên trước tiếng kêu cứu của nhà văn Nhật Tiến và cặp vợ chồng nhà báo Dương Phục-Vũ Thanh Thủy trước thảm họa hải tặc trong các trại tạm cư Thái Lan, ông bèn cùng với tiến sĩ Xương lập ra Ủy Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển, San Diego.
 
Nhận lời Giáo sư Nguyễn Hữu Xương rồi tôi mời một số các anh chị em từ lâu năm từng hoạt động xã hội với tôi, đến họp bàn để thành lập UB Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển-Chi Nhánh Hoa Thịnh Đốn. Trong buổi họp đó ai cũng nhận thấy cần phải có sự tiếp tay của thanh niên, sinh viên trong vùng. Một trong những người chúng tôi quyết định mời là anh Nguyễn Đình Thắng.
 
Sau nhiều buổi họp, cuối cùng chúng tôi cũng bầu ra được một ban chấp hành gồm có tôi là chủ tịch, anh Nguyễn Ngọc Bích là phó chủ tịch, anh Nguyễn Đình Thắng là tổng thư ký. Văn Phòng Chi Nhánh Virginia này bắt đầu hoạt động tháng 11 năm 1987, được đặt tại một góc khiêm tốn trên căn gác của gia đình tôi. Chúng tôi làm việc dưới cái dù của Ủy Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biển (UB San Diego), nhận một khoản tiền chu cấp khiêm tốn hàng tháng, còn các máy móc như computer, máy in, máy fax… thì đều dùng tạm “của nhà.” Chiều chiều khi tan học về, một số khá đông sinh viên, thay phiên nhau ghé nhà tôi làm việc cho Ủy Ban đến khuya rồi mới về nhà họ.
 
Đến năm 1990, UB San Diego quyết định đóng cửa vì những lý do mà nhà văn Phan Lạc Tiếp đã giải thích, ngoài ra theo tôi, các ông không muốn có hai văn phòng gây tốn kém, trong khi đó Chi Nhánh Virginia đã và đang làm việc rất hữu hiệu. Được tin báo, chúng tôi ở Chi Nhánh Virginia bàn nhau quyết định tiếp tục vì chủ yếu là vẫn còn các vấn đề cấp bách như vận động hành lang để cứu những thành phần đang bị đe dọa cưỡng bách hồi hương (nhiều người bị đánh đập, có người tự thiêu, tự tử trong các trại). Ngày 22 tháng 9, năm 1990, tôi bay qua San Jose để tham dự Đại Hội Tình Thương Dưới Ánh Mặt Trời 6, ở đó tôi chứng kiến sự ngưng hoạt của UB San Diego và nhận trách vụ “tiếp nối tinh thần” công việc của Ủy Ban tại Washington DC.
 
Về Washington, chúng tôi lập tức thành lập UB mới lấy tên Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển/Boat People SOS, Inc., xin giấy phép hoạt động và sau đó xin được quy chế bất vụ lợi (non profit organization status) rồi được cả miễn trừ thuế (tax-exempt status). Chúng tôi bắt đầu thuê văn phòng riêng, một căn phòng chật hẹp trong một bin đinh cũ kỹ, chúng tôi hoạt động bằng món tiền cuối cùng của UB San Diego giao cho, cũng được một thời gian trước khi có thể tự lập!
 
Ủy Ban Virginia chia ra thành Ban Quản Trị và Ban Điều Hành. Tôi làm chủ tịch Ban Quản Trị cho đến năm 1993. Sau tôi thì đến anh Nguyễn Ngọc Bích. Sau anh Bích là luật sư Tuyết Dương, sau Tuyết Dương có những ai nữa thì tôi không biết. Trong suốt thời gian kể trên anh Nguyễn Đình Thắng vẫn là giám đốc Ban Điều Hành. 
 
Trương Anh Thụy
 
15/7/2015